Nỗi ê chề của phận Gái Massage

Những cô gái khi trói mình vào chốn massage khó thể nào thoát ra được. Cuộc sống của họ trượt dài theo những đêm hoan lạc cùng khách làng chơi và hệ lụy của nó là bia, rượu, đập đá và tù tội. Hãy cùng DanangZ tìm hiểu nhé.

“Tôi đi làm massage”

Từ khi cung đường Phạm Văn Đồng (TP. HCM) đi vào hoạt động, việc lưu thông về các quận như Bình Thạnh, Gò Vấp, Thủ Đức, các tỉnh Bình Dương, Đồng Nai trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Hai bên con đường rộng rãi những nhà hàng, quán nhậu, nhà nghỉ, khách sạn… đua nhau mọc lên san sát, đời sống của người dân vùng ngoại vi TP. HCM nơi có cung đường chạy qua được nâng cao rõ rệt.

Thế nhưng, cùng với sự phát triển là rất nhiều hệ lụy tồn tại làm đau đầu cơ quan quản lý địa phương. Nổi bật hơn hết chính là các tụ điểm massage trá hình mọc lên như nấm sau mưa. Không khó để điểm mặt các tụ điểm massage hoành tráng như T.T., T.L., H.M. (địa bàn quận Gò Vấp, TP. HCM), H.T., H.L.C.,… (quận Thủ Đức, TP. HCM).

DanangZ
Giới hạn trong phòng VIP rất mong manh

Theo quan sát của PV, bên ngoài các tụ điểm massage chủ quán thường cho treo những tấm bảng hiệu lớn, với ánh đèn màu hắt lên mờ ảo. Trên các tấm bảng hiện lên dòng chữ  “cơ sở massage, xông hơi, thư giãn… Vip”. Thế nhưng, đằng sau tấm bảng ấy là một thế giới hoàn toàn khác, thượng khách đến đây sẽ được thỏa mãn cảm xúc xác thịt gần như từ A-Z, bởi đội ngũ tiếp viên tại các tụ điểm quy tụ nhiều chân dài xinh đẹp, ăn mặc hở hang, sẵn sàng “chiều” khách khi có yêu cầu.

Các cô gái đến từ khắp mọi tỉnh, thành trên cả nước, song dường như có chung đặc điểm thất học, nghèo khổ, sa ngã và trượt dài trên con đường tăm tối. Tất nhiên, cũng có những bóng hồng vì lười biếng, đua đòi, muốn thể hiện đẳng cấp, chấp nhận “kinh doanh vốn tự có” kiếm tiền.

Hơn 3 tháng, xâm nhập vào một tụ điểm massage có tiếng trên địa bàn quận Gò Vấp, chúng tôi nhận thấy thế giới massage là sự dung hợp của các yếu tố tình dục, tiền bạc, thuốc lắc và sự ê chề, nhục nhã thấu tâm can. Người viết được nhận vào quán massage H.L.C. với vai trò của một nam phục vụ “ngoài luồng” chuyên nhiệp. PV được giao nhiệm vụ dẫn khách vào phòng, vệ sinh buồng massage, buồng tắm, điều chỉnh nước nóng lạnh, đòi tiền “boa” cho nhân viên nữ (với những trường hợp khách kiếm chuyện để “xù boa”), tham gia bảo kê khi có kẻ gây hấn và cả việc bắt tại trận tiếp viên nữ cho phép khách “ăn bánh trả tiền”… Công việc của chúng tôi thường bắt đầu từ 9 giờ sáng mỗi ngày và kéo dài đến tận 2-3 giờ sáng hôm sau. Nói chung, cho đến khi nào “thượng đế” cuối cùng rời khỏi điểm ăn chơi.

Với “đặc quyền” cho phép, chúng tôi có thể đi lại, ra vào bất cứ khu vực nào trong quán. Theo quan sát, tụ điểm H.L.C. được thiết kế vô cùng bài bản. Bước qua tấm bảng hiệu đèn màu lấp lánh, “thượng khách” được hai bảo vệ tận tình dẫn xe, sắp xếp xe chu đáo và hướng dẫn đến quầy quản lý mua vé. Tại quầy, người quản lý một nam thanh niên lịch lãm, ăn mặc chỉnh tề, trên môi niềm nở nụ cười chào khách. Người quản lý giới thiệu cho khách làng chơi hai loại vé phòng: Vé thường giá 100 ngàn, vé VIP 150 ngàn. Sau đó anh ta sẽ hỏi “thượng đế” có quen biết hay “yêu cầu” em nào không? Nếu là khách lạ, quản lý sẽ cố mồi chài kiếm thêm khoản tiền “boa” như là phí giới thiệu cho một em “xinh tươi, có nghiệp vụ”. Sự khác biệt lớn nhất giữa người dùng vé VIP và vé thường đó là họ được các em trẻ đẹp phục vụ, có thêm thức ăn, nước uống, phòng xông hơi, phòng tắm rộng rãi và thậm chí được thỏa mãn từ A-Z nếu sẵn sàng móc hầu bao.

Bên trong phòng VIP

Bước qua quầy quản lý, những tiếp viên nam như PV có nhiệm vụ dẫn khách đến phòng chờ, châm trà, rót nước cẩn thận. Sau đó, chúng tôi sẽ dẫn khách đến phòng ấn định sẵn. Tụ điểm H.L.C. có hơn 10 phòng VIP, 20 phòng thường. Hai dãy phòng đối diện nhau, chiều ngang đi lại chưa đầy 50 cm, xung quanh được gắn đèn màu mờ ảo.

Trong khoảng không gian này, tuyệt đối không sử dụng đèn chiếu sáng. Cửa phòng được thiết kế bằng lớp kiếng mờ, người ngoài nếu ghé sát có thể nhìn thấy bên trong. Đây là điều bắt buộc đề phòng trường hợp tiếp viên nữ cho khách quan hệ.

Chúng tôi sẽ dẫn khách vào phòng, chỉnh nhiệt độ phòng xong hơi, xả nước tắm… Khoảng 10 phút sau, là sự xuất hiện của một tiếp viên nữ ăn mặc hở hang xuất hiện (phần lớn tiếp viên không mặc phụ kiện). Trang phục của họ được thiết kế như chiếc áo yếm của người phụ nữ thời xưa, với lớp vải voan mỏng tang, để lộ cặp núi đôi đầy đặn. Chiếc quần đùi mỏng khó có thể ngắn hơn. Lúc này, nữ tiếp viên bắt đầu công đoạn làm cho khách hoan lạc.

Dù phải ra ngoài, nhưng chúng tôi vẫn được quyền theo dõi mọi di biến bên trong phòng massage qua lớp cửa kiếng mờ ảo. Người viết vì thế có thể nắm tường tận mọi công đoạn. Lúc này, nữ nhân viên phục vụ thường tiến lại bồn tắm kỳ lưng, tắm rửa cho khách. Tắm xong cô gái đưa khăn cho “thượng đế” lau khô người và hướng dẫn anh ta leo lên chiếc giường massage cạnh bên.

Bắt đầu là những màn đấm bóp, massage hết sức bình thường. Nữ nhân viên có thể làm “cao giá” khi không cho khách táy máy trên cơ thể. Giữa đôi bên diễn ra cuộc ngã giá, “cò kè bớt một thêm hai” về chi phí tiền “boa” và quyền lợi khách hàng được hưởng.

Theo quy định, mỗi vé massage có thời lượng 50 phút, tính từ khi khách vào phòng cho đến hết giờ. Thông thường những cô gái sẽ ỡm ờ hỏi khách “Có thư giãn không? “Anh có làm luôn không?”, “Anh có muốn thoải mái không?” … Như điều luật “bất thành văn”, tiếp viên nữ không được phép “mời khách” bằng ngôn ngữ dung tục. Điều này được thông qua nhiều lần trong các cuộc họp cuối tuần giữa toàn bộ nhân viên và người quản lý. Dĩ nhiên, chúng tôi đều phải tham gia.

Khi đã thông qua mọi “điều khoản”, tiếp viên nữ sẽ thực hiện toàn bộ thủ thuật tích lũy để sớm đưa khách vào thế giới khoái lạc. Tuy nhiên, các quý “thượng đế” sẽ không được đồng ý cho quan hệ tại chỗ. Trong các cơ sở massage đây được xem là điều đại kỵ. Ngoại trừ những khách quen, khách có “máu mặt” mới được hưởng dịch vụ từ A- Z. Điều này sẽ được thông qua chúng tôi và người quản lý trước khi đôi bên mây mưa”. Nếu ngược lại, nữ tiếp viên bị xem là phạm trọng tội, có thể bị trừ tiền hoặc nặng hơn là đuổi việc. Nữ nhân viên massage có thể ra ngoài địa điểm khác cùng khách quan hệ, nhưng phải là khi hết giờ làm và được người quản lý cho phép.

Ai là khách có “máu mặt”?

Ở massage H.L.C., khách có “máu mặt” chính là trùm bảo kê. Ngoài ông “trùm” này ra thì đám lâu la đàn em không bao giờ vào được. Chủ yếu thành phần được “tới Z.” ngay tại cơ sở là những người đã “quen” với tiếp viên, hoặc là những người quen của chủ cơ sở. Là người quen của tiếp viên thì còn đỡ, chứ nếu là người quen của chủ cơ sở hoặc thành phần có “máu mặt” thì quản lý và nhân viên vệ sinh không dám hó hé nửa lời. Thậm chí, nếu thái độ phục vụ không chu đáo còn bị la mắng, nộp phạt như chơi.

Nghĩa tình gái massage

Trước khi trải nghiệm cuộc sống trong “thiên đường” massage H.L.C., cũng như bao người khác, tôi luôn có cái nhìn ác cảm, coi thường các cô gái hành nghề buôn phấn bán hoa. Nhưng rồi tôi hiểu mỗi bóng hồng đều mang trên người bao tâm sự đắng cay. Cuộc đời họ có thể đã từng có những ước mơ cháy bỏng như bao bạn bè khác nhưng vì hoàn cảnh xô đẩy khiến mọi thứ tiêu tan.

Như lời cô bé Tuyết Linh, 23 tuổi, quê Bến Tre thổ lộ: “Em từng mơ làm cô giáo đó anh, giờ vào đây quen rồi chẳng còn suy nghĩ nhiều nữa”. Nhìn giọt nước mắt chực rơi trên khuôn mặt nhòe nhoẹt son phấn của Tuyết Linh để thấy rằng những nữ nhân viên massage cũng thật yếu đuối.

Trong quán massage, giữa nhân viên nam phục vụ và các cô gái hành nghề massage luôn hình thành nên thứ tình cảm đặc biệt. Thật khó để cắt nghĩa mối quan hệ này, đó dường như là sự đồng cảm, thấu hiểu của những phận người khốn khổ.

Ngày xin vào làm việc, lấy danh nghĩa là anh sinh viên tỉnh lẻ, cha mẹ không thể lo nổi tiền ăn học mới phải đi làm thêm, tôi cặm cụi đến quán massage trên chiếc xe đạp cà tàng có giá chưa tới 200 ngàn. Một hôm, thấy tôi thất thểu đi bộ đến nơi làm việc, chị Hạnh nhân viên phục vụ hơn 30 tuổi tận tình hỏi: “Xe em đâu, sao lại đi bộ, tối về muộn đi bộ sao được”. Tôi buột miệng trả lời: “Dạ xe em mất rồi, em chưa có tiền mua lại xe mới”. Lúc đó, chị Hạnh nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm, chan chứa tình đồng loại.

DanangZ
Các nữ nhân viên massage luôn động viên nhau mỗi khi có chuyện buồn.

Rạng sáng hôm đó, trước khi ra về chị Hạnh gọi tôi lại và dúi vào tay tôi 500 ngàn đồng nói: “Em cầm lấy mai mua xe đi làm”. Thấy tôi đắn đo không chịu nhận, chị Hạnh giải thích: “Đây là số tiền mấy chị em cùng quyên góp, so với thu nhập của bọn chị chẳng đáng bao nhiêu cả. Nếu xem nhau là người một nhà em cứ nhận lấy”. Tiền bạc rõ ràng không thể nói lên tình cảm của con người với nhau nhưng chính ý thức tình cảm có trước đã khiến họ trao tiền cho tôi một cách đầy cảm thông.

Như lời chị Hạnh nói, khi họ đã chấp nhận tủi nhục kinh doanh vốn sẵn có kiếm tiền thì số tiền kiếm được hằng ngày là con số đáng mơ ước. Theo tính toán của chị Hạnh, một nhân viên massage nữ nếu “đắt khách” có thể phục vụ 12-13 “tua” trong đêm. Trung bình, mỗi lần khách “boa” 2 trăm ngàn đồng, họ đã kiếm được gần 2,5 triệu đồng. Đó là chưa kể đến lượng khách quen, khách “yêu cầu” (yêu cầu trẻ, đẹp, nhiệt tình tiền boa phải cao hơn –PV).

Mỗi ngày làm việc, nữ nhân viên phải nộp cho người quản lý 100 ngàn đồng xem như là phí “hành nghề” gồm mua dầu gội, khăn lạnh… Sau khi khấu trừ đi tất cả, một cô gái massage hạng khá có thể kiếm hơn 2 triệu đồng một ngày làm việc. Chính mức thu nhập khủng này đã khiến rất nhiều bóng hồng chấp nhận đánh đổi danh dự, nhân phẩm, đạo đức… như con thiêu thân lao vào ánh đèn đường.

Massage đi dễ khó về

Trong mỗi quán massage, lượng nam nhân viên phục vụ rất hạn chế. Vì vậy, tôi luôn được các bóng hồng nhờ vả các công việc riêng tư. Chẳng hạn đi mua thức ăn, bánh trái, hoa quả, thậm chí là đồ dùng cá nhân phụ nữ… Trong mỗi lần như thế, tôi luôn được các cô gái “boa” hậu hĩnh. Nếu từ chối, nữ nhân viên gắt gỏng lên: “Có đáng bao nhiêu đâu, nếu các anh không nhận, lần sau bọn em chẳng dám nhờ, tự đi mua vậy”.

Ban đầu, tôi nghĩ tiền “boa” như là việc nữ nhân viên trả ơn khi đụng chuyện cần giúp đỡ. Chẳng hạn đòi tiền khách “xù boa”, giữ bí mật cho họ khi bị phát hiện cùng khách “ăn bánh trả tiền”… Nhưng hơn hết, đó thực sự là do các cô gái muốn giúp những “thằng sinh viên nghèo” vươn lên nghịch cảnh.

Trong quán H.L.C., phần lớn nữ nhân viên phục vụ còn rất trẻ, có những người chỉ mới 16-17 tuổi. Tuy nhiên, do hoàn cảnh đẩy đưa các cô chấp nhận “bán mình” cho quỷ dữ. My, một cô gái vùng Tiền Giang, 16 tuổi, tâm sự: “Em đang học lớp 9 thì cha mẹ ly dị. Trước đó cha luôn đánh đập, hành hạ mẹ và các chị em thậm tệ. Không lâu sau, mẹ em gặp bạo bệnh, em đành nghỉ học đi làm. Có người bạn giới thiệu cho em đi làm nhân viên massage với lời giới thiệu “việc nhẹ, lương cao”. Nghe nó nói, em xách ba lô lên đây. Bước vào quán thấy các chị “bán mình” để khách hành lạc em vô cùng sợ hãi. Em muốn bỏ về nhưng không được. Bởi để nhận vào đây, em phải trả cho người giới thiệu 3 triệu đồng. Em cắn răng đi làm nhân viên phục vụ với thâm tâm không bao giờ cho khách đụng chạm đến vùng nhạy cảm. Sau một tuần làm việc, em bị chính tay bảo kê quán cướp đi đời con gái ngay tại quán. Em bị đe dọa muốn yên ổn thì im lặng phục vụ khách. Em hận hắn lắm, nhưng rồi bất chấp tất cả cứ lao vào công việc”.

Trong lúc trò chuyện với tôi, trên tay My luôn phì phèo điếu thuốc. My nhả khói một cách sành điệu, cười chua chát: “Thôi anh ạ, mọi chuyện qua hết rồi, em cứ làm gái massage, nếu sau này gặp được ai thương yêu thì lập gia đình. Còn không em ở vậy cho đến già”.

Câu chuyện về cuộc đời My là một trong rất nhiều trường hợp các cô gái hành nghề massage khác gặp phải. Các cô khi đã sa chân vào chốn này vì rất nhiều lý do khác nhau nhưng đều không thể thoát ra được. Tiền các cô gái kiếm được là con số khổng lồ, nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng nó đúng mục đích.

Hằng đêm, khi khách làng chơi ra về, nhóm những cô gái lại tụ tập đi bar, vũ trường, quán karaoke… Họ nhậu nhẹt, hút thuốc, thậm chí là cắn thuốc lắc để tìm niềm vui khoái lạc. Các cô gái luôn suy nghĩ đời họ chẳng còn gì để mất sẵn sàng buông thả cho qua ngày tháng. Tại quán H.L.C., tôi từng chứng kiến cảnh Ngọc Trâm, cô bé 18 tuổi bị cơ quan Công an bắt giữ khi theo bạn trai đi “đá xe” (ăn trộm xe).

Trâm hút hồn người khách bởi vẻ đẹp như một thiên thần. Ngày vào quán, cô bé còn rất ngây thơ nhưng chỉ hơn 1 năm làm việc em trở thành “nữ quái” lõi đời. Hay câu chuyện về Nhung, 19 tuổi ở TP. Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai. 18 tuổi Nhung sinh con một mình khi bạn trai “quất ngựa truy phong”. Cô gái chấp nhận vào quán massage làm việc. Nhung nghiện thuốc lắc, lúc thèm thuốc cô bé liên tục điên loạn khóc than. Khi tỉnh táo lại, Nhung lao vào phục vụ khách kiếm tiền.

“Masage đi dễ khó về” đó là lời các cô gái vẫn thường than thở cho nhau nghe. Các cô hiểu, một khi đã chấp nhận “bán thân” thì ngày hoàn lương là một điều gì đó xa xỉ. Khi viết những lời này, tôi luôn mong chị Hạnh, Tuyết Linh, Trâm, Nhung… đọc được. Mong các cô gái hiểu rằng, ở đời “không có con đường cùng chỉ có những ranh giới điều cốt yếu phải có đủ sức mạnh vượt qua ranh giới đó”.
* Tên nhân vật đã thay đổi.

Xem thêm:

Miêu Thơ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *